Mẹ chồng của chị tôi không biết rằng cái nhà trọ ấy do chị đứng tên thuê, cũng do chị trả tiền hàng tháng. Chị ôm con về ngoại là con trai bà ấy ra đường.
Mang tiếng là con út nhưng từ khi sinh ra cho đến bây giờ tôi luôn phải nhường mọi thứ tốt nhất cho chị gái.
Đúng là một giọt máu đào chẳng bằng nổi một ao nước lã.
Đôi khi phía sau sự êm đềm của một gia đình là những bí mật giả tạo đáng buồn.
Khi biết bản thân đã chọn “hớ”, cậu tôi lại càng tức giận hơn nhưng bà ngoại đã chốt phần xong xuôi nên không làm gì được.
Nếu không có cuộc gặp lại không ngờ ấy thì bí mật này có lẽ mãi mãi bị chôn vùi.
Mẹ tôi biết điều bố vừa làm thì giận lắm nhưng mọi người xung quanh thì ai cũng mỉm cười khi nhìn thấy ngón tay bị cụt của bố tôi.
Cái danh con độc đinh, cháu đích tôn đã khiến anh tôi gục ngã.
Sau này khi đã ổn định tôi đùa rằng mẹ con chị đúng không bằng cái ngon tay út của em chồng.
Chắc tôi là đứa con được “nhặt ở bãi rác” trong truyền thuyết thật rồi.