Cho con xin một chút tự do!

,
Chia sẻ

Bữa tiệc sinh nhật mới diễn ra chừng nửa giờ mà con phải về giữa chừng. Con làm sao có thể thoải mái vui chơi được, khi mẹ cứ ngồi đợi con ở một góc nhà hàng”.

Còn vài tháng nữa là con tròn 18. Đủ tuổi để là một người trưởng thành. Vậy mà dưới ánh mắt của mẹ, con vẫn chỉ là một bé gái, lúc nào cũng cần được bảo vệ, cần được kiểm tra, giám sát… Buổi tiệc tối nay cũng vậy, con đã mất cả tuần năn nỉ để xin phép mẹ cho tham dự. Tuy thành công nhưng cái điều kiện kèm theo của mẹ lại quá khắt khe: mẹ muốn đưa con đi, ngồi một bàn khác trong nhà hàng để kiểm tra con, để yên tâm rằng “con và đám bạn không quậy phá gì!”. Vì sự hiện diện của mẹ, con và các bạn luôn cảm thấy mất tự nhiên, căng thẳng, đi chơi mà như đang ngồi làm bài kiểm tra trong lớp dưới ánh mắt dò xét của thầy cô giám thị. Mấy bạn trai muốn uống chút bia cũng không dám, mấy bạn nữ thì cứ khép nép, chẳng thể cười đùa lớn tiếng, kế hoạch karaoke vào “tăng hai” cũng phải hủy. Dù các bạn không nói thẳng, nhưng con - nguyên nhân của tất cả những bất tiện - cảm thấy mình có lỗi, như một gánh nặng của bạn bè. Ăn tiệc sinh nhật mà mặt con cứ phải cúi gằm xuống bàn, lưng áo đẫm mồ hôi. Con hối hận khi đã đến dự buổi sinh nhật này. Khi không thể chịu nổi cảm giác xấu hổ thêm nữa, con đành phải kiếm cớ về sớm…

Ảnh: Internet

Trên đường về, con đã cãi mẹ. Con biết làm vậy là hỗn hào, là bất hiếu, nhưng con “ức” quá. Bữa tiệc sinh nhật như một giọt nước làm tràn ly. Từ bé đến giờ, con chưa bao giờ hiểu được hai chữ “tự do” là thế nào. Mọi việc của con, từ cái ăn đến cái mặc, từ học tập đến vui chơi, từ sinh hoạt hàng ngày đến quan hệ bạn bè… nhất nhất đều phải nằm trong sự kiểm soát chặt chẽ của mẹ. Suốt ngày, trừ thời gian con ở trong lớp học, lúc nào mẹ cũng “như hình với bóng” kèm chặt con. Gần 18 tuổi rồi mà con vẫn chưa biết chạy xe đạp trong khi đám bạn cùng lớp đã vi vu xe gắn máy. Con chơi với ai, giao tiếp với người nào đều phải có sự cho phép của mẹ. Bạn bè con chỉ có vài người nằm trong danh sách cho phép của mẹ mới được đến nhà chơi hay gọi điện thoại.

Ở trong nhà, con mang tiếng là có phòng riêng, nhưng thực ra nó chẳng riêng chút nào. Con không được phép chốt cửa phòng, để mẹ có thể kiểm tra vào bất kỳ lúc nào. Thư từ, nhật ký, lưu bút của con mẹ cứ lấy xem thản nhiên. Ngay cả password email và nick chat của con, mẹ cũng đòi biết… Biết chuyện, có đứa bạn của con còn ác miệng nói rằng: “Tao thấy vô Chí Hòa còn sướng hơn ở nhà mày!”…

Nhiều lần, mẹ giải thích với con rằng mẹ kiểm soát chặt như vậy vì sợ con hư; rằng xã hội bây giờ có quá nhiều điều xấu, quá nhiều cám dỗ, quá nhiều cạm bẫy; rằng mẹ chỉ có một đứa con, con mà hư thì làm sao mẹ sống nổi… Con cũng hiểu mẹ làm vậy chỉ vì mẹ quá thương con và lo cho con. Tuy nhiên, con hiểu mẹ nhưng mẹ lại không chịu hiểu con. Mẹ ơi! Con đã đủ lớn để có thể tự bảo vệ mình, tự biết phân biệt tốt xấu. Cứ nép mãi dưới đôi cánh của mẹ, chừng nào con mới có thể trưởng thành, mới có thể tự đứng trên đôi chân của chính mình… Đôi cánh che chở của mẹ chẳng khác gì cầm cố, giam hãm con. Cứ sống mãi như thế này, con bức bối lắm! Ngày qua ngày, con càng cô độc và càng tách biệt. Mẹ ơi, con thèm lắm một chút tự do!...
 
Yên Thảo
Theo PNO
Chia sẻ