Cú lừa tình hoàn hảo của gã đàn ông phố thị

Thu Trang,
Chia sẻ

Anh quỳ trước cửa phòng bệnh cầu xin Nga, mong cô cho anh được bù đắp những tổn thương của cô, nực cười thay anh cũng tha thiết mong Nga quên anh, quên đi tất cả.

Nga ôm bụng bầu gần 6 tháng, đứng như hóa đá giữa cái nắng gay gắt trên đầu. Cô nheo mắt cố gắng tiếp thu cái tin anh lấy vợ, và đã lấy được hơn một tháng. Cái nắng hừng hực hun da thịt bỏng rát cũng chẳng là gì với sự buốt giá đang bủa vây tim cô, lan dần đến từng đầu ngón tay run rẩy, lạnh ngắt.

Nga gói trọn yêu thương trong mối tình với anh, rút cạn từng nhịp thở để say đắm bên anh những đêm ngụp lặn trong nhịp yêu hoang dại. Nga nhận lời hứa hẹn nặng tựa ngàn cân của người yêu, đặt nó trong tim, bấu víu vào lời thề non hẹn biển đó. Nga chờ anh, hồi hộp đợi đến ngày ra mắt gia đình anh. Cô hình dung ra mọi khó khăn mà mình sẽ phải đương đầu, nhưng vì có anh, cô tình nguyện và cũng tin rằng mình sẽ vượt qua tất cả. Vì anh, vì yêu, vì tương lai. Thế mà chờ cho đến giờ, chờ cho đến lúc biết rằng anh đang hạnh phúc bên duyên mới.

"Anh yêu em nhiều lắm!"

"Anh sẽ không để mẹ con em phải chờ đợi lâu đâu!"

"Chờ anh về thu xếp chuyện gia đình rồi lên hỏi cưới em. Chờ anh... Chờ anh... Chờ..."

Cú lừa tình hoàn hảo của gã đàn ông thành thị
Ảnh minh họa

Từng lời anh nói vang vọng trong Nga, nẩy lên nẩy xuống như một quả bóng hơi để giờ đây khi chạm vào mảnh cứa sắc lẹm của sự thật thì nó trở nên méo mó xẹp lép như một thứ rác thải khiến Nga chỉ muốn tống khứ ra khỏi tim khỏi óc mình. Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng, đó là câu trả lời Nga nhận được sau suốt quãng thời gian một mình chống chọi với những đêm mất ngủ, những cơn nôn nghén rút cạn ruột gan, những lúc tuyệt vọng, cô đơn và mệt mỏi nhất. Đã hết, những mơ mộng hão huyền ồn ào tan thành mây khói, đứa con trong bụng sẽ chẳng bao giờ có một danh phận đúng nghĩa.

Không! Nga không muốn cam chịu, càng không muốn con Nga phải thiệt thòi. Tình yêu si mê say đắm biến thành hận thù, Nga phải gặp con người bội bạc đó, phải lột lớp mặt nạ giả dối kinh tởm đó. Nếu Nga không hạnh phúc thì anh ta đâu được phép hạnh phúc sau khi gây ra cho cô nhiều tổn thương đến vậy? 

Nga bắt xe khách lên thành phố tìm anh, vượt qua bao mệt nhọc cuối cùng cũng đến nơi. Nga bấm chuông cửa và gặp chị - người phụ nữ danh chính ngôn thuận là vợ anh. Nét dịu dàng hiếu khách của người ấy khiến Nga chợt chùn lòng. Chị ấy cũng như Nga, cũng chỉ là một người đàn bà bị lừa dối, chỉ khác là chị ấy may mắn hơn Nga khi chưa phát hiện ra sự thật mà thôi.

Từng lời anh nói vang vọng trong Nga, nẩy lên nẩy xuống như một quả bóng hơi để giờ đây khi chạm vào mảnh cứa sắc lẹm của sự thật thì nó trở nên méo mó xẹp lép như một thứ rác thải khiến Nga chỉ muốn tống khứ ra khỏi tim khỏi óc mình. Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng, đó là câu trả lời Nga nhận được sau suốt quãng thời gian một mình chống chọi với những đêm mất ngủ, những cơn nôn nghén rút cạn ruột gan, những lúc tuyệt vọng, cô đơn và mệt mỏi nhất. Đã hết, những mơ mộng hão huyền ồn ào tan thành mây khói, đứa con trong bụng sẽ chẳng bao giờ có một danh phận đúng nghĩa.
Nét dịu dàng hiếu khách của người ấy khiến Nga chợt chùn lòng (ảnh minh họa).

Anh về, nhìn thấy Nga, ánh mắt hoảng loạn. Nga mỉm cười, bình tĩnh vừa xoa bụng vừa nói chuyện với anh như một người quen. Nga nói tiện thể lên thành phố gặp chồng thì ghé qua thăm vợ chồng anh nhân tiện tặng chút quà cưới. Anh hốt hoảng khi nghe Nga nói đến quà cưới. Nhìn vẻ mặt tái mét run rẩy ấy, lòng Nga như đóng băng. Cô đã từng yêu người đàn ông đó ư?

Nga rút ra từ balo một bức tranh thêu đưa cho vợ anh, nói đây là tự tay cô thêu, chờ ngày có dịp lên thành phố thì tặng chị coi như quà cưới. Bức tranh ấy đúng là Nga thêu, chỉ có điều là thêu để treo lên phòng cưới của anh với Nga. Nhưng giờ cô còn giữ nó để làm gì? Dăm ba câu chuyện xong thì Nga về mặc cho vợ anh sốt sắng muốn giữ cô lại ăn bữa cơm. Nga từ chối, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt khi bắt gặp cái thở phào của anh. Nga bước ra khỏi cánh cửa ấy mà thấy lòng tĩnh lặng lạ thường. Xoa cái bụng tròn của mình, Nga thì thầm với đứa con trong bụng.

Nhưng đời Nga chưa hết đau khổ, Nga gặp tai nạn trên đường về và vĩnh viễn mất đi đứa con trong bụng. Nga hận anh, hận mình chỉ vì một chữ tình mà phá hủy và đánh mất tất cả. Nằm trong bệnh viện, anh có đôi lần đến thăm cô nhưng Nga không gặp bởi tim cô đau đớn lắm, làm sao có thể tha thứ bôi xóa đi tất cả. Anh quỳ trước cửa phòng bệnh cầu xin Nga, mong cô cho anh được bù đắp những tổn thương của cô, nực cười thay anh cũng tha thiết mong Nga quên anh, quên đi tất cả. Anh tuyệt không nhớ đến một đứa con vì anh mà mất đi, cũng tuyệt không cảm thấy có lỗi hay day dứt vì nó. Nga cười bởi cái sự bạc bẽo, dối trá nơi anh. Nga cười cho sự mù quáng cố chấp của mình để giờ đời Nga thành ra thế này.
 
Đàn ông cứ thốt ra những lời hay ho đẹp đẽ nhưng chẳng bao giờ nhớ họ đã từng làm tổn thương đến người phụ nữ của họ thế nào…nhưng phụ nữ thì chẳng bao giờ quên. Nga nhắm mắt nuốt giọt nước mắt cuối cùng dành cho cuộc tình cuồng dại ngu ngốc xuống đáy tim. “Lãng quên người đã từng làm tổn thương bạn là một món quà bạn nên dành tặng cho chính bản thân mình”. Chỉ là món quà ấy, Nga vẫn chưa thể nhận.
Chia sẻ