Một đêm “trót dại” với đồng nghiệp cũ
Khi thức dậy, hai chúng tôi vô cùng luống cuống, xấu hổ với chính mình. Nhưng anh nói, từ giờ anh sẽ có trách nhiệm với tôi, với những việc đã làm…
Tuy nhiên, con người tôi biết rạch ròi giữa tình cảm và công việc nên dù đau khổ thế nào vẫn đứng lên được, những cố gắng trong thời gian “thất tình” của tôi còn được khen ngợi trước toàn tổng công ty. Nhưng cứ về đến nhà là tôi thấy trống trải, cô đơn… Thành công trong công việc, danh vọng, tiền bạc của tôi lúc này khiến tôi viên mãn. Nhưng còn tình cảm? Có mấy ai hiểu được tôi cô đơn chừng nào, tôi không có gia đình ở bên như anh, anh chia tay tôi mà chẳng nghĩ đến tình cảm mấy năm trời. Tôi ghét đàn ông và nghĩ rằng sẽ còn lâu nữa mới có thể bắt đầu mối quan hệ khác.
Vậy là tôi càng lao vào công việc nhiều hơn, có những khi bạn bè cùng cơ quan tranh thủ về từ sớm để ở bên chồng con, người yêu, chỉ mình tôi ở lỳ công ty đến 9h thậm chí còn muộn hơn. Tôi không muốn trở về căn phòng mang cho tôi cảm giác đáng sợ, chỉ có khi ngủ tôi mới không nghĩ đến nỗi cô đơn ấy. Rồi thế nào tôi lại nhận được tin nhắn rủ tụ tập của mấy người bạn cùng làm cộng tác viên như tôi ở công ty viễn thông cũ. Mấy anh em chỉ hay nhắn tin, chat chứ không gặp nhau được thường xuyên.
Tối hôm đó, chúng tôi tập trung từ 7h, đi ăn uống no say rồi nảy ra ý định hát hò. Gặp lại mọi người tôi thấy rất vui, như đang được là chính mình sau quãng thời gian chỉ biết đến công việc. Vào quán karaoke chúng tôi vẫn gọi bia và rượu để tiếp tục, sau đó một vài bạn gái khác xin phép về trước để sáng hôm sau đi làm. Chỉ còn 2 người con gái là tôi và Thu cùng mấy anh con trai. Thu tỉnh hơn tôi vì không uống được nhiều, tửu lượng của tôi cũng kha khá nên cứ ai mời là uống cạn. Đến khi không thể tiếp thêm nữa thì tôi xin phép về, nhưng ai dám cho tôi về trong tình trạng đó. Mọi người cử Quân đưa tôi về vì biết khoảng cách hai nhà không xa lắm. Lúc này tôi vẫn tỉnh để biết mọi người thanh toán tiền xong, xuống lấy xe ra về.