Nước mắt nụ cười của những mảnh đời bất hạnh ở "xóm chạy thận" ngõ Cột Cờ, Hà Nội
Ban ngày, những bệnh nhân trong xóm phải ra ngoài lăn lộn kiếm sống như bao người khác để có thêm tiền chạy thận, nhưng đêm xuống, những bóng lưng lầm lũi lúc nào cũng đong đầy nỗi buồn tủi và cô đơn...
Đối diện với BV Bạch Mai (Hai Bà Trưng, Hà Nội) ở bên kia đường có một con ngõ nhỏ xíu quanh co, khá đông người dân sinh sống. Nhưng đi sâu vào trong chỉ tầm 100 mét thì không khí có phần tĩnh lặng hơn, hỏi thì ai cũng biết xóm chạy thận nằm lọt thỏm giữa ngõ.
Nơi này trước đây gọi là ngõ Cột Cờ, sau đổi tên thành 121 Lê Thanh Nghị, nhưng những mảnh đời lầm lũi trong xóm thì không hề thay đổi suốt mấy chục năm qua. Sở dĩ xóm có cái tên riêng đặc biệt như thế, vì chẳng biết từ bao giờ, các bệnh nhân cùng mắc căn bệnh thận quái ác đã rủ nhau chung sống quây quần, đùm bọc ở khu này, dù họ xuất thân khác nhau, từ Hà Tĩnh trở ra Bắc quê đâu cũng có.
Ban ngày, cả bệnh nhân lẫn người nhà đều đi làm nên buổi tối mới có thể bắt gặp họ tụ tập quanh xóm thế này.
Những ngày cuối tuần, cả xóm thường vắng vẻ vì về quê hết, chủ yếu là lấy thêm chi phí đi chạy thận.
Niềm vui an ủi duy nhất hiện tại của vợ chồng anh Tuấn là cậu con trai ngoan ngoãn học giỏi, biết hoàn cảnh gia đình nên cậu bé khá chăm chỉ, khiến anh "trưởng xóm" rất tự hào. May mắn hơn nữa, là con trai anh không mắc bệnh hiểm nghèo như bố...
Anh Tuấn dẫn chúng tôi đến thăm bà Tảo, ở giữa xóm, năm nay 60 tuổi (quê Hưng Yên) nhưng "thâm niên chạy thận" còn kém anh Tuấn 1 nửa. Bà mới phát hiện mắc bệnh cách đây 10 năm, chồng bà cũng bị tiểu đường, nhà thì nghèo, chỉ trông vào mấy sào ruộng ở quê. Bà có 3 người con đã lớn, nhưng đứa nào cũng vận số vất vả, phải lo toan cơm áo gạo tiền cho gia đình riêng, nên bà tự mình đi bán trà đá ở gần nhà trọ, kiếm tiền trang trải sinh hoạt lẫn chữa bệnh.
Ở một mình nên buồn và cô đơn, bà Tảo thường đi quanh xóm, hoặc ghé quán nước đầu ngõ buôn chuyện với mọi người cho qua ngày. Sống ở xóm chạy thận lâu năm, bà rất trân quý tấm lòng của mọi người, từ già trẻ lớn bé, ai cũng yêu thương đùm bọc nhau. "Có lần tôi ốm nặng, nằm một mình chẳng ai hay, may có chủ nhà trọ đưa đi cấp cứu, và hàng xóm xung quanh chăm sóc".
Và đây là một trong số những bệnh nhân chạy thận cực khổ nhất xóm Cột Cờ.
Đó là anh Nghiêm Văn Hiểu (43 tuổi) và vợ là chị Doan (36 tuổi), quê Ứng Hoà (Hà Nội). Hai vợ chồng cưới nhau rồi chuyển quanh xóm chạy thận cũng ngót 10 năm. Anh Hiểu sức khoẻ rất yếu, không làm được việc nặng nhọc, đến sinh hoạt bình thường đôi lúc còn gặp khó khăn. Cánh tay trái của anh tĩnh mạch phồng to, nổi u nổi gồ chằng chịt, trẻ con nhìn thấy còn sợ khóc thét.
Chỗ dựa của anh Hiểu mấy chục năm qua là vợ, một người phụ nữ chịu khó, khéo léo và rất thương chồng con, may mắn không bị bệnh nên chị chăm chỉ nhận may áo dài tân thời để kiếm tiền chữa bệnh cho chồng. Con cái phải gửi ở quê cho ông bà, bao năm qua vợ chồng anh chị phải sống rất tằn tiện mới có thể trụ vững, chiến đấu với bệnh tật. Nụ cười ấm áp và những lời động viên nhẹ nhàng từ vợ là động lực khiến anh Hiểu cố gắng khoẻ mạnh hơn, tươi vui hơn mỗi ngày.
Đến xóm chạy thận, lúc nào cũng dễ dàng bắt gặp những gương mặt cùng ánh mắt ám ảnh, bi thương thế này...
Ban ngày, những bệnh nhân trong xóm và người thân của họ phải ra ngoài lăn lộn kiếm sống, để có thêm tiền chạy thận, nhưng đêm xuống, những con người lầm lũi lúc nào cũng đong đầy nỗi buồn tủi và cô đơn... Mâm cơm đạm bạc, xen lẫn vài câu chuyện vụn vặt, họ chỉ mong đặt lưng xuống ngủ cho quên hết mọi nỗi khổ đau bệnh tật giày vò cuộc đời suốt hàng chục năm qua....