Sau này con không muốn ác như mẹ
Hai hôm nay chị Hòa ức lắm, chị giận cô con gái 8 tuổi. Trước mặt cả ông bà nội và chồng chị mà con gái chị dám nói: “Sao mẹ lại ác thế, con không muốn ác như mẹ”.
Nhà chị Hòa không phải quá giàu có những cũng được coi là khá giả. Vì con, anh chị có thể hạn chế tất cả nhu cầu bản thân. Anh chị không muốn con thiếu thốn bất cứ gì so với bạn bè. Gọi là không để con thiếu thốn thứ gì nhưng anh chị cũng không chiều con thái quá. Từ nhỏ, con gái anh chị đã được giáo dục tính cẩn thận, chu đáo và đặc biệt phải biết chia sẻ với bạn bè khác. Có lẽ đó chính là lý do mà con gái chị Hòa nói chị là “ki bo” như hôm vừa rồi.
Nhưng đến năm nay thì con gái không mặc vừa nữa. Áo đẹp, cho đi cũng tiếc, chị lại nghĩ đến chuyện thanh lý qua online. Với “cái duyên” của mình, chị “chào bán” được với giá bằng với giá mua năm ngoái, thế là coi như không lỗ. Nhẩm đi nhẩm lại chị thấy cũng đủ để mua cho con một cái khá đẹp cho mùa đông năm nay.
Cuối cùng, chị Hòa bắt con mang áo rách sang nhà Mai để nói với mẹ Mai là Mai đã làm rách áo của bạn. Giờ nghĩ lại, chị Hòa cũng không hiểu tại sao lúc đó chị lại làm vậy. Chị quả quyết bắt con bé đi mà không cần nghĩ đến tâm trạng của con gái lúc đó. Chị chỉ nghĩ việc đó với trẻ con cũng đơn giản thôi, nó cũng giống như trẻ con đi mách lẻo ấy mà.
Thế nhưng chị Hòa đã nhầm. Con gái chị đứng khóc như mưa ở cửa, vừa khóc vừa xin lỗi mẹ. Con bé nói năm nay sẽ không đòi mua quần áo gì cả, nó mặc áo rách cũng được… nhưng tất cả không làm chị Hòa lay động. Cuối cùng con bé cũng đi. Chưa bao giờ chị thấy con nhìn chị với ánh mắt ấy. Nó vừa nhìn vừa gào lên:“Mẹ ác lắm, có cái áo thôi mà. Sau này con không muốn ác như mẹ”. Rồi con bé bước đi nhưng đã được bố và ông bà nội nó kịp thời giữ lại.