Tưởng có căn nhà làm của hồi môn là sướng, nào ngờ cô gái khốn khổ với cách xử lý của bố mẹ chồng tương lai

Chím NF,
Chia sẻ

Bố mẹ tôi chỉ có mình tôi là con gái duy nhất nên ông bà đã gom góp mua cho một căn nhà như là của hồi môn. Cứ tưởng sung sướng nhưng ai ngờ đây lại là nguyên nhân khiến tôi khốn khổ mấy hôm nay.

Đám cưới của tôi sẽ diễn ra vào tháng sau. Thường thì đây là khoảng thời gian mà cô dâu nào cũng cảm thấy hồi hộp, lo lắng nhưng cũng không kém phần hạnh phúc. Thế nhưng với tôi, đây lại là những ngày căng thẳng. Oái oăm hơn nữa là nguyên nhân lại xuất phát từ món của hồi môn mà bố mẹ tôi dành dụm cho con gái.

Tôi và chồng sắp cưới đã yêu nhau được 2 năm. Cả hai đều là con một trong hai gia đình ở cùng thành phố. Nhà anh kinh doanh nên có của ăn của để. Còn nhà tôi không phải quá giàu có nhưng cũng không thua kém nhà anh là bao nhiêu. Khi biết mối quan hệ của con trẻ, bố mẹ hai bên đều không phản đối gì. Ngược lại, tôi còn được gia đình anh quý mến.

Tưởng có căn nhà làm của hồi môn là sướng, nào ngờ cô gái khốn khổ với cách xử lý của bố mẹ chồng tương lai - Ảnh 1.

Sau 2 năm yêu nhau, chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân với sự ủng hộ của 2 bên gia đình. (Ảnh minh họa)

Bố mẹ tôi hiếm muộn nên chỉ sinh một mình tôi. Sau bao nhiêu năm làm ăn, dành dụm, bố mẹ tích cóp được một khoản, trừ tiền phòng thân lúc về già thì ông bà cũng mua cho tôi một ngôi nhà. Dù nhà không lớn nhưng ở đất thành phố thì đó là một tài sản giá trị. Hơn thế nữa đó còn là mồ hôi, nước mắt của bố mẹ suốt bao năm trời nên với tôi hay gia đình tôi, nó vô cùng đáng quý.

Bố mẹ tôi cho rằng, ngôi nhà này là dành cho tôi. Nếu như tôi lấy chồng và chưa có nơi ăn chốn ở ổn định thì dọn về đó ở luôn. Còn nếu nhà chồng đã có sắp xếp từ trước thì tôi cũng có sẵn tài sản phòng thân lỡ khi bố mẹ không còn nữa.

Ý định đó của bố mẹ tôi, tôi không hề nói cho chồng tương lai biết khi hai đứa còn đang yêu nhau. Đến khi đã xác định về chung một nhà, tôi đã kể cho anh nghe bởi nghĩ rằng đã là vợ chồng thì không nên giấu giếm nhau cái gì. Hơn nữa, đó cũng là một tài sản lớn. Nhưng tôi không ngờ rằng gia đình anh lại có toan tính riêng với ngôi nhà đó.

Mọi chuyện vốn dĩ vẫn bình thường cho đến hôm dạm ngõ. Sau khi công việc đã xong xuôi, bố mẹ anh gọi tôi sang để nói chuyện tương lai. Ông bà bảo rằng ngôi nhà tôi được bố mẹ cho thì nên bán đi, lấy tiền đó và ông bà cho thêm tiền nữa để mua nhà khác to hơn. Mẹ anh còn nói thêm: "Bây giờ hai vợ chồng con ở trong nhà đó thì không sao nhưng đến khi có con cái lại còn ông bà sang chăm thì hơi chật. Chẳng thà bây giờ mua nhà khác to hơn có phải thoải mái về lâu về dài không?"

Tưởng có căn nhà làm của hồi môn là sướng, nào ngờ cô gái khốn khổ với cách xử lý của bố mẹ chồng tương lai - Ảnh 2.

Nghe mẹ chồng tương lai nói xong, tôi không biết phải trả lời thế nào cho phải. (Ảnh minh họa)

Nghe xong tôi không biết trả lời như thế nào với bố mẹ anh. Thứ nhất, so về vật chất, số tiền mà bố mẹ anh thêm vào là quá nhỏ so với giá trị ngôi nhà hiện tại. Thứ hai, quan trọng hơn, ngôi nhà đó còn có giá trị tinh thần với cả gia đình tôi, là tất cả những gì bố mẹ tôi dành dụm cả đời cho tôi.

Trong khi tôi vẫn chưa trả lời thì bố mẹ chồng tôi đã chạy đôn chạy đáo đi mua nhà. Chỉ mới hôm kia thôi, mẹ anh còn gọi điện cho tôi bảo bán nhà nhanh vì bà đã tìm được căn mới ưng ý hơn. Nhưng tôi thực sự không muốn nên vẫn cứ lần lữa. Nói thẳng ra, đây là tài sản trước hôn nhân, bố mẹ tôi cho tôi và ngôi nhà đứng tên tôi. Nếu bây giờ bán đi và gộp vào số tiền mà bố mẹ chồng tương lai cho, dù ít dù nhiều thì nó cũng sẽ thành tài sản chung. Tôi hoàn toàn không thích và không đồng ý điều này một chút nào.

Chẳng biết phải làm sao, tôi đem chuyện này kể lại với bố mẹ thì bố tôi liền nổi trận lôi đình. Ông không đồng ý vì đây là tài sản riêng ông để cho con gái, giả sử như sau này vợ chồng có không chung sống được với nhau nữa thì nhà mới sẽ bị chia đôi vì đó là tài sản chung. Như thế thì quá thiệt thòi cho tôi.

Trước đó, tôi cũng nói thẳng suy nghĩ của mình với chồng tương lai. Tưởng anh sẽ chia sẻ cùng mình, ai ngờ anh cau có ra mặt. Thậm chí anh bảo tôi tham lam, sân si, vợ chồng với nhau mà còn tính toán thiệt hơn. Anh còn trách tôi không tin tưởng anh, chưa cưới mà đã nghĩ đến chuyện bỏ để nên đã giận tôi cả tuần nay.

Bây giờ tôi đang vô cùng hoang mang và khó xử. Nếu tôi không đồng ý, chắc chắn sẽ mất lòng nhà chồng. Làm dâu vốn đã vất vả, thêm chuyện này nữa sẽ lại càng khó khăn hơn. Nhưng lo lắng của bố tôi hoàn toàn không phải là không có cơ sở bởi chẳng ai nói trước được điều gì. Nếu như tôi cứ bán ngôi nhà đó đi thì sau này có chuyện bất trắc, tôi biết phải về đâu? Khi đó người thiệt thòi cũng sẽ chỉ có mình tôi mà thôi. Tôi phải làm sao cho vẹn cả đôi đường bây giờ?

Chia sẻ