Vắng chồng

Thu Hằng ,
Chia sẻ

Lan khóc… cố kìm nén để không phát ra thành tiếng, không muốn cho đầu dây bên kia nghe thấy âm thanh nức nở của mình, cũng không muốn cu Bin trong bụng biết mẹ nó đang khóc, không muốn Chiến buồn, anh không phải là người có lỗi…

6 giờ sáng, Lan với tay tắt chiếc đồng hồ đang kêu ầm ĩ trên bàn trong khi mắt cô vẫn còn ở trạng thái ngái ngủ. Bỗng bức ảnh chụp chung của cô và Chiến lờ mờ trước mắt, ngay ngắn bên cạnh chiếc đồng hồ báo thức. Chiến trông thật điển trai trong bộ đồng phục sỹ quan không quân màu xanh da trời, đang tươi cười ôm chặt lấy cô trong bộ áo dài màu hồng phấn. Một ký ức mạnh mẽ chợt ùa về, Lan tỉnh hẳn ngủ.

Tiếng chuông tin nhắn chợt vang lên từ chiếc điện thoại ở phía cuối giường. Chiến đã dặn cô là không được để điện thoại ở gần đầu lúc đi ngủ, như thế sóng điện thoại sẽ ảnh hưởng tới não, làm cho nhanh già, nhanh lú lẫn, mà tốt nhất là không nên đặt bên cạnh cơ thể. Vì thế nên lần nào cũng vậy, sau khi hai vợ chồng nói chuyện xong, cô tắt máy và quăng nó xuống tít phía cuối giường. Lấy chân khều khều điện thoại, mở khóa và nhấn nút “read”, một dòng tin nhắn quen thuộc hiện lên: “Dậy thôi cún ơi! Dậy ăn sáng rồi đi làm nào. A vừa xem bói trên google, hôm nay chắc chắn em sẽ có một ngày rất thú vị đó. Làm việc thật tốt nhé! A nhớ và yêu hai mẹ con lắm đấy!”.

Không biết nên vui hay nên buồn nữa, câu chuyện buổi tối hôm qua của hai vợ chồng vẫn ám ảnh trong tâm trí Lan. Cô thấy buồn, thấy trống trải khi đã gần 8 tháng kể từ ngày mang thai mà không có chồng ở bên cạnh. Cứ đi đi về về một mình, ngày nắng cũng như ngày mưa. Tại người phụ nữ khi đang mang thai trở nên quá đa cảm, hay bởi vì sức chịu đựng của bản thân cô đã đến mức giới hạn?! Nhấn nút reply, Lan soạn một tin nhắn trả lời rồi uể oải tung chăn trở dậy, bắt đầu một ngày…
 

7 giờ sáng, tiếng chuông điện thoại của Lan lại vang lên, điện thoại của Chiến. Như mọi lần, anh dặn cô ăn sáng, uống sữa, dặn cô nhớ mặc nhiều áo ấm kẻo buổi sáng mùa xuân trời lạnh, nhớ kiểm tra xe trước khi đi… Và không quên gửi cho cô một nụ hôn… qua điện thoại. Tắt máy, Lan lấy nốt bát đũa rồi cùng ngồi ăn sáng với cả nhà.

“Lâu lâu không thấy thằng Chiến gọi điện thoại về nhà, không biết nó có gì mới không?”, mẹ chồng lên tiếng xóa tan sự yên lặng trong bữa sáng. Đáp lại câu hỏi của mẹ, Lan nhanh nhảu: “Anh ấy vẫn gọi cho con ạ”. Rồi mất một lúc, Lan mới tiếp tục thông báo: “Tối qua anh ấy bảo tháng sau chưa chắc đã về được, vì đúng lúc đơn vị trực chiến. Chắc là hai tháng nữa, sau khi con sinh cu Bin xong rồi thì mới có thế đăng ký phép về được mẹ ạ”.

Nghe xong, cả nhà im lặng. Lan cảm thấy mẹ chồng khẽ ngước lên nhìn cô rồi bà vội quay mặt đi hướng khác để giấu tiếng thở dài.

Im lặng, chỉ có tiếng đũa bát lạch cạch vang lên. Lan cũng cố ăn cho xong bữa sáng. Suýt chút nữa là nước mắt cô lại rơi, giống như tối hôm qua… Cô không trách anh, vì đó là cái nghề cái nghiệp. Ngày xưa, khi còn là một sinh viên, chính là cô đã chọn Chiến trong số khá nhiều những “cái đuôi” đang cố bám theo mình. Vì cô yêu anh, yêu cái cách mà anh yêu cô, cái cách anh quan tâm chăm sóc cho mình. Rồi cô yêu luôn màu áo lính.
 
Cô đã phì cười vì sự thật thà đến ngô nghê của anh mỗi lần nói chuyện. Trong số những lần ít ỏi gặp nhau, được anh nắm trọn lấy bàn tay mình, cô cảm giác thấy một thứ hạnh phúc trọn vẹn. Cứ như thế, tình yêu lớn dần… Rồi cô tốt nghiệp, và cưới anh. Vì là con một nên bố mẹ cũng không cho cô đi xa quá bán kính 100km. Thế là cô xin một công việc ở Hà Nội, sống cùng gia đình chồng và đợi anh. Cô vẫn luôn luôn làm tròn bổn phận của một người con dâu và được bố mẹ, gia đình anh rất yêu quí.
 

Một năm Chiến được về phép một lần, mỗi lần là một tháng, nếu có cơ hội thì có thể đăng ký đi tranh thủ được 20 ngày nữa. Tám tháng trước, anh về phép. Những tưởng tháng sau, khi cô sinh thế nào anh cũng được về, ấy vậy mà tối qua anh lại báo tin rằng vào ngày cô sinh có lẽ anh không thể về được. Điều ấy cũng có nghĩa là cô không có anh ở cạnh lúc cô cần anh nhất. Bỗng dưng cô thấy tủi thân ghê gớm. Cô thương cả chồng nữa. Chắc chắn anh cũng đang trăn trở lắm.

Lan khóc… cố kìm nén để không phát ra thành tiếng, không muốn cho đầu dây bên kia nghe thấy âm thanh nức nở của mình, cũng không muốn cu Bin trong bụng biết mẹ nó đang khóc, không muốn Chiến buồn, anh không phải là người có lỗi, anh cũng không muốn như thế. Cô muốn anh luôn phải vui vẻ, cố gắng phấn đấu để trở thành một anh bộ đội cụ Hồ thật kiệt xuất, để mẹ con cô có thể tự hào về anh.

Cô định sau này, đợi cho cu Bin cứng cáp, nhất định cô sẽ đưa con vào trong ấy và cùng anh xây dựng cuộc sống. Vừa vuốt ve bụng mình, cô vừa liên tưởng đến hình ảnh thằng cu kháu khỉnh, bụ bẫm với khuôn mặt tròn xoe mà tối qua cô đã nhìn thấy trong một quảng cáo sữa tắm dành cho trẻ em trên ti vi. Cu Bin của cô sau này chắc chắn cũng đáng yêu như vậy. Bất giác cô khẽ mỉm cười.

Chia sẻ