BÀI GỐC Vợ quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà!

Vợ quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà!

5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hình như tôi không thể rèn luyện được cái “bánh đúc có xương” quá xấu tính này.

12 Chia sẻ

"Anh có muốn tối đến nằm cạnh một con vợ không cảm xúc?”

,
Chia sẻ

Tôi vẫn cố níu kéo, đề nghị là 2 vợ chồng đi đâu đó một chuyến để giải khuây nhưng vợ tôi không chịu. Cô ấy nói: “Anh có muốn tối đến nằm cạnh một con vợ không cảm xúc không?".

Xin chào quý độc giả mục Tâm sự!

Nhờ các anh chị tư vấn giúp tôi có nên chia tay hay tiếp tục cuộc sống vợ chồng như bây giờ hay không.

Tôi năm nay 34 tuổi, làm nghề tư vấn xây dựng. Tôi sống chung thủy, không cờ bạc rượu chè bê tha hay biết hút thuốc. Tuy thu nhập không cao nhưng cũng tạm đủ nuôi gia đình nếu vợ là người biết lo toan, tính toán trong chi tiêu. Chúng tôi cưới nhau từ năm 2010 và đã có một con trai hơn 3 tuổi.

Vợ tôi năm nay 28 tuổi. Trước và sau khi lấy tôi 2 năm, cô ấy không đi làm gì. Khi có con thì cô ấy ở nhà chăm con. Nói là chăm con nhưng thực ra nếu không có bà ngoại chắc cô ấy chẳng làm được gì. Bởi từ việc nhà, bếp núc, con cái luôn có bà ngoại giúp.

Năm 2011 tôi xin cho cô ấy đi làm thì vợ tôi đi được một năm. Sau đó, chi nhánh phải giải thể do nền kinh tế bị khủng hoảng, việc kinh doanh bị sa sút. Trong một năm đi làm ấy, vợ tôi đã có một mối tình vụng trộm trên mạng.

 

Vợ tôi nói: “Anh có muốn ngày nào về nhà cũng nói chuyện với một con vợ trầm cảm, trơ lỳ cảm xúc. Tối đến nằm cạnh một con vợ không cảm xúc không? (Ảnh minh họa)

Tuy hai người chưa trực tiếp gặp mặt nhau, nhưng thường xuyên chat sex và đã có kế hoạch để gặp nhau (do người đàn ông này làm ở chi nhánh nước ngoài nên mới chưa gặp được). May mắn tôi phát hiện khi đăng nhập vào yahoo của vợ và kịp thời ngăn chặn. Tôi đã tha thứ cho lỗi lầm ấy để mong giữ gìn được gia đình và cho con về sau đỡ khổ. Và cô ấy đã quay về, lại tiếp tục ở nhà chăm con đến cuối năm 2013.

Những tưởng với lòng vị tha và tình yêu ấy của tôi sẽ làm cô ấy thay đổi. Nhưng khi tôi xin cho vợ đi làm trở lại từ giữa tháng 11/2013 thì cô ấy lại đổ đốn.

Mới có hơn 2 tháng đi làm mà tôi đã cảm nhận có sự thay đổi ở vợ qua cách gọi điện thoại, nhắn tin. Tôi đã răn đe, rào trước đón sau thì cô ấy bảo “Chúng nó trêu đùa vậy thôi, tính chúng nó vậy chứ không có gì đâu”.

Sau đó vài tuần thì người thân quen của tôi (cũng là người thân của chủ doanh nghiệp nơi vợ tôi làm) nói rằng vợ tôi có mối quan hệ ngoài luồng với người ở chỗ làm. Và họ nói “chuyện đó đang rùm beng khắp khu vực ấy đấy”. Đầu óc tôi thực sự sốc nặng khi nghe người thân tôi nói vậy.

Tôi vẫn cố gồng mình coi như chưa có chuyện gì xảy ra để điều tra thực hư. Nhưng một hôm cô ấy đi làm về muộn, tôi phần cơm đoàng hoàng mà cô ấy không ăn, mặt mày lại cau có. Tôi cũng đã có chút rượu trong người nên không kìm chế được nữa. Ba máu, sáu cơn tôi đem chuyện đó ra nói hết.

Tôi đã đay nghiến vợ rất nặng nề trước mặt bố mẹ vợ. Rằng cô ấy là loại đàn bà khốn nạn, đồ rẻ tiền, là người sống không biết trước biết sau, là chưa báo hiếu cho bố mẹ ngày nào… Tôi đã từng viết đơn ly hôn để bắt cô ấy ký, nhưng cô ấy không ký.

Tính tôi hay tò mò nên tôi biết chắc cô ấy và mẹ vợ sẽ có tâm sự với nhau trên điện thoại. Kiểm tra điện thoại thì tôi được biết cô ấy tâm sự với mẹ mình rằng cũng không biết vì sao lại vậy, chỉ thấy thích là thích thôi.

Và cô ấy cũng đã từng thú nhận với tôi rằng, những hôm cô ấy về muộn với lý do là đối chiếu sổ sách công nợ thực ra là nói dối tôi để đi ăn, đi chơi với những người ở chỗ làm. Nhưng tôi tin đã có không ít lần chỉ có hai người với nhau. Dù vợ đã thú nhận là chỉ mới hay đi ăn, đi uống café với nhau thôi chứ chưa có chuyện gì vướt quá giới hạn cả.

Được sự hòa giải của gia đình, tôi đồng ý bỏ qua tất cả để cho cô ấy một con đường sửa chữa lại lần nữa. Nhưng hình như cô ấy không có ý định quay lại với tôi. Trong nhưng tin nhắn của cô ấy gửi cho tôi luôn có câu “Chúng ta giải thoát cho nhau đi; mình ly thân đi; mình ly dị đi…”.

Tôi nghĩ có thể cô ấy quá sốc trước những lời mắng nhiếc của mình nên vẫn đang cố gắng níu kéo thì cố ấy bảo “Anh đừng cố níu kéo làm gì, em mệt mỏi lắm rồi”.

Thêm một hành động nữa là tôi đã xuống chỗ làm của cô ấy để xin cho cô ấy nghỉ với lý do: thời gian làm việc dài quá, sáng 6 giờ 30 đã đi làm, chiều 7-8 giờ mới về nên không có thời gian chăm sóc gia đình, đi làm thì hay sai sót, tiền công không đủ tiền đền do nhầm lẫn.

Tôi làm vậy vì muốn kéo vợ ra khỏi vòng luẩn quẩn đó. Vậy mà cô ấy bảo hành động đó làm cô ấy không thể chịu đựng thêm được nữa. Hãy sống mỗi người một nơi, ly thân cũng được, ly dị cũng được.

Tôi có nói em hãy cho anh biết trong chuyện này anh đúng chỗ nào, anh sai chỗ nào, em đúng ở đâu, em sai ở đâu. Liệu chúng ta có bỏ qua và cùng nhau sửa chữa được không thì cô ấy bảo điều đó không quan trọng nữa. Anh và mọi người muốn nghĩ về em thế nào cũng được, mình giải thoát cho nhau đi.

Tôi vẫn cố níu kéo, đề nghị là 2 vợ chồng đi đâu đó một chuyến để giải khuây nhưng vợ tôi không chịu. Cô ấy nói: “Anh có muốn ngày nào về nhà cũng nói chuyện với một con vợ trầm cảm, trơ lỳ cảm xúc. Tối đến nằm cạnh một con vợ không cảm xúc không? Hay anh có chịu đựng được không khi em vẫn đi ăn đi chơi với tụi bạn (trong đó có người tình của cô ấy) ở chỗ làm. Em thích thế vì đi với tụi nó em cảm thấy vui, thấy thật thoải mái”.

Tôi vẫn còn một chút tình yêu, tình thương với vợ. Tôi vẫn muốn giữ mái ấm gia đình để sau này con trai đỡ khổ. Nhưng có vẻ như một kẻ muốn giữ còn một kẻ cố muốn đi. Tôi phải làm sao bây giờ? (Ảnh minh họa)

Nếu để nói ngắn gọn tóm tắt về vợ tôi thì thực sự công bằng mà nói cô ấy là một người đàn bà không tốt. Cô ấy không biết chủ động trong cuộc sống, ngay cả việc chăm sóc bản thân hay chăm chồng con. Một bữa ăn cô ấy nấu còn không ra gì.

Công tâm mà nói, nếu có người vợ như cô ấy thì 90% đàn ông sẽ bỏ, bỏ gấp. Nhưng với tôi, tôi coi đó như một kiếp nạn, một cái nợ mà mình phải trải qua. Phải trả thì sau này mới có cuộc sống an nhàn được nên tôi vẫn cố gắng níu kéo. Tôi làm vậy là đúng hay sai?

Tôi vẫn còn một chút tình yêu, tình thương với vợ (vì phần lớn nó đã chuyển thành thương hại cho một con người sống không biết trước, biết sau, sống không mục đích). Tôi vẫn muốn giữ mái ấm gia đình để sau này con trai đỡ khổ. Nhưng có vẻ như một kẻ muốn giữ còn một kẻ cố muốn đi. Tôi phải làm sao bây giờ?

Chia sẻ